Sự vắng bóng đáng suy ngẫm trên bản đồ tổ chức
Liên đoàn Bóng đá Đông Nam Á (AFF) vừa chốt hạ lịch thi đấu năm 2026 với 9 giải đấu cấp độ đội tuyển quốc gia, vẽ nên một bức tranh sôi động cho bóng đá khu vực. Tuy nhiên, nhìn vào danh sách các nước chủ nhà, người hâm mộ Việt Nam không khỏi cảm thấy "hụt hẫng". Ngoại trừ ASEAN Cup (tiền thân là AFF Cup) vẫn duy trì thể thức sân nhà - sân khách, Việt Nam hoàn toàn vắng bóng trong vai trò nước chủ nhà đăng cai các giải đấu tập trung. Đây là một tín hiệu đáng suy ngẫm, bởi việc đăng cai không chỉ là lợi thế sân bãi mà còn khẳng định vị thế, năng lực tổ chức và cơ sở hạ tầng của một nền bóng đá đang muốn vươn tầm.
Thái Lan và Indonesia: Sự khẳng định vị thế và phân chia "miếng bánh"
Nhìn vào sự phân bổ, chúng ta thấy rõ cán cân đang nghiêng hẳn về hai đối trọng lớn nhất của Việt Nam. Thái Lan tiếp tục chứng tỏ họ là "anh cả" về cơ sở vật chất và sự đa dạng khi thâu tóm hầu hết các giải đấu vệ tinh: từ Futsal nữ, Futsal trẻ (U16, U19 nữ) cho đến bóng đá bãi biển. Họ đang xây dựng một hệ sinh thái bóng đá toàn diện chứ không chỉ chăm chăm vào bóng đá 11 người.
Trong khi đó, Indonesia cho thấy tham vọng cực lớn ở bóng đá trẻ khi giành quyền đăng cai cả hai giải đấu quan trọng nhất là U17 và U19 Boys’ Championship. Việc xứ vạn đảo "ôm" trọn hai giải đấu này cho thấy họ muốn tận dụng tối đa "chảo lửa" sân nhà để tạo đà tâm lý cho các lứa cầu thủ kế cận, điều họ đã làm rất tốt trong vài năm trở lại đây để lấn lướt Việt Nam ở các cấp độ trẻ.
Cánh cửa hẹp ở "ao làng" và tầm nhìn ra biển lớn
Việc Malaysia đăng cai AFF Women's Cup (dành cho nhóm dưới) không quá ảnh hưởng, nhưng việc Việt Nam "trắng tay" quyền đăng cai AFF 2026 đặt ra câu hỏi về chiến lược. Phải chăng VFF đang có một bước lùi để tính toán kỹ hơn? Thực tế, không đăng cai các giải khu vực (vốn thường bị phàn nàn về công tác tổ chức hay mặt sân ở một số nước) chưa hẳn là thảm họa.
Bóng đá Việt Nam dường như đang dồn lực cho các mục tiêu xa hơn ở cấp độ châu lục (AFC). Chúng ta vẫn còn nguyên cơ hội chạy đua đăng cai các vòng loại U17, U20 châu Á hay giải bãi biển châu Á. Nếu đánh đổi việc không tổ chức giải "ao làng" để tập trung nguồn lực nâng cấp cơ sở vật chất, chuẩn bị cho các giải đấu đẳng cấp châu Á, thì đây là một sự "biết mình biết ta" khôn ngoan. Thay vì dàn trải, việc tập trung vào chất lượng chuyên môn ở các đấu trường lớn mới là nước đi cần thiết lúc này.